Thật

Đêm qua tôi mơ thấy thầy. Không được rồi, tôi vẫn rất nhớ nhung, hốt hoảng, xốn xang vì thầy. Phải làm gì để được gần hơn đây, vì thầy rất xuất sắc. Chỉ có thể để bản thân tiến lên phía trước thôi. Tôi phải ra sức học thật giỏi nữa mới có thể xuất hiện trước thầy, mới có cơ hội được gặp gỡ. Quyết tâm nào, Dung phải là một Dung thật giỏi, Dung bản lĩnh nhất có thể. Tôi đã mơ thấy dòng chữ “Thích em” vào sáng nay và thao thức vì giấc mơ kỳ lạ này.

Tôi không hiểu tình yêu là gì, phải kết hôn sao, nó sẽ như thế nào, 5 năm sau, 10 năm sau nữa tình cảm 2 bên sẽ như thế nào, tôi không biết. Tôi chỉ biết thầy có một sức hút vô hình, như một thỏi nam châm vậy, tôi bị cuốn hút, thấy thú vị, có lúc thấy thương, có lúc thấy thầy thật nóng nảy và tàn nhẫn, rồi thi thoảng lại thấy thầy thật không đáng, xấu tính. Tôi chỉ muốn đến gần, biết biết tận cùng nhớ, thương, ghét là gì, muốn làm ra nhẽ, muốn biết tại sao tình cảm này giày vò, khiến tôi hốt hoảng cả trong giấc mơ lẫn thực tại, muốn chứng minh thầy không đáng để tôi tâm tư khốn khổ như này. Chưa có người nào cho tôi cảm giác rõ ràng, sống động như vậy, cũng cho tôi động lực mạnh mẽ, chỉ là bản thân tôi lúng túng, tôi phải hành xử thế nào đây? Tôi rất thích người đàn ông ấy, mà cũng sợ sự hắt hủi và lời tàn nhẫn của người. Vì thế tôi lúng túng, chạy trốn cùng sợ hãi rồi hoảng hốt nhớ thương rồi lại thầm hy vọng. Tôi thật rối rắm!

Leave a comment